Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 89




Vi Nhiễm ở tại Tuyên Hoa uyển đã được một thời gian, đất Thục ẩm lạnh, trong phòng lửa than cả ngày không tắt. Bởi vì nàng ăn không quen đồ ăn đất Thục, Mạnh Linh Quân cố ý tìm đầu bếp Trung Nguyên tới, phụ trách bữa ăn hàng ngày của nàng. Sau khi hạ triều, Mạnh Linh Quân đều sẽ tới chỗ nàng, có đôi khi y ở phía dưới phê duyệt tấu chương, nàng thì ở trên lầu đọc sách.
 
Từ nơi này nhìn ra ngoài, ao Ma Kha giống như bảo kính được đánh bóng, cảnh xuân tươi đẹp bên hồ cũng giống như những viên đá quý đầy màu sắc được khảm nạm lên mặt gương. Dưới ánh trăng, mặt hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, giống như những ngôi sao nhỏ bé được rắc lên. Ao Ma Kha quả thật rất đẹp, nhưng Vi Nhiễm lại càng nhớ về con sông Biện ở Kinh Thành và phong cảnh hai bên bờ sông đó hơn.
 
Ban đêm, Mạnh Linh Quân sẽ ngủ cùng nàng ở trong một phòng, chẳng qua là khác nhuyễn tháp mà thôi.
 
Hôm đó vừa tới Tuyên Hoa uyển, Mạnh Linh Quân đúng là muốn ngủ cùng nàng. Mấy ngày đi đường, nàng bị nhốt ở bên trong Ngọc lộ, chỉ có thể ngủ. Sau khi đến Thành Đô, lại trực tiếp bị ôm vào Tuyên Hoa uyển. Cung nhân Tuyên Hoa uyển đã sớm nhận lệnh của Cao Sĩ Do, quét dọn đổi mới từ trong ra ngoài, chỉ thấy Hoàng Thượng của bọn họ phong thần tuấn tú tiến vào Toàn Hoa lâu như một cơn gió, rất nhiều người chỉ kịp nhìn thấy một góc long bào, rối rít tiếc hận.
 
Hoàng Thượng của bọn họ chính là người đẹp nhất Thục quốc. Chỉ cần y liếc mắt một cái, rất nhiều thiếu nữ tử sẽ tự nguyện tiến cung làm cung nữ.
 
Vi Nhiễm ngủ không được yên giấc, trong đêm tỉnh lại, phát hiện mình bị Mạnh Linh Quân ôm vào trong ngực, cùng giường chung gối. Mùi Long Tiên Hương nồng đậm trên người y hoàn toàn khác với mùi trên người Tiêu Đạc. Hơn nữa y gầy yếu, cảm giác ôm lấy mình đều là xương cốt, còn Tiêu Đạc thì có cơ ngực rất rắn chắc.
 
Vi Nhiễm đè trán, muốn ngồi dậy, Mạnh Linh Quân lại chụp lấy eo của nàng không cho: "Chớ lộn xộn, ta sẽ không làm gì, để cho ta ôm nàng là được rồi."
 
Nàng biết lấy đá chọi đá không được. Nếu như mình chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng đứa bé trong bụng này không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Hiện tại nàng là thịt cá, phải biết thích ứng với sự yếu đuối của mình. Cho dù đối tượng là Mạnh Linh Quân, cũng là nam nhân trưởng thành, còn là chủ nhân một nước.
 
"Không phải huynh có bệnh thích sạch sẽ sao? Ta mấy ngày chưa tắm rửa thay quần áo, ta như vậy. . . Huynh không khó chịu?" Vi Nhiễm mệt mỏi thở dài, hỏi.
 
Bệnh sạch sẽ của Mạnh Linh Quân còn nghiêm trọng hơn nàng, lúc ở Cửu Lê Vi Nhiễm đã phát hiện. Dù sao từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, không giống với Tiêu Đạc lăn lộn trong bùn. Mỗi ngày, Mạnh Linh Quân phải tắm rửa ít nhất hai lần, ngay cả Vi Nhiễm từng dùng tay sờ thỏ rồi đụng vào y, y cũng sẽ cau mày. Cũng chỉ có Vi Nhiễm còn có thể đụng chạm y, đổi người khác y đã sớm né tránh.
 
Vừa trở về, Mạnh Linh Quân đã bảo cung nữ thay quần áo cho Vi Nhiễm, còn mình thì lập tức chạy đi tắm rửa.
 
"Nàng muốn tắm rửa? Ta gọi cung nhân đi chuẩn bị." Mạnh Linh Quân rốt cục đứng lên, vén màn ra ngoài, gian ngoài có tiếng nói chuyện trầm thấp, Vi Nhiễm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
 
Tiểu Viên cũng đến Tuyên Hoa uyển, vẫn được sai đi theo hầu hạ Vi Nhiễm. Vi Nhiễm rất thích tiểu cô nương này, làm việc hết trách nhiệm, tính tình hoạt bát. Lúc tắm rửa cho Vi Nhiễm, Tiểu Viên nói: "Làn da của phu nhân thật tốt. Đất Thục chúng ta có rất nhiều mỹ nữ, nhưng nô tỳ còn chưa gặp người nào có thể so sánh với phu nhân."
 
Vi Nhiễm thuận miệng hỏi: "Trong hậu cung của Hoàng thượng các ngươi có nhiều mỹ nhân nhiều không?"
 
Tiểu Viên vội vàng khoát tay nói: "Không nhiều đâu ạ! Đến nay cũng chỉ có một mình Trương Chiêu dung, lại còn là Thái Hậu ép Hoàng Thượng nạp. Ngược lại có rất nhiều người ái mộ Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng chưa từng gần nữ sắc, nô tỳ cũng là lần đầu tiên trông thấy y đối xử tốt với một người như vậy. . ." Trong lời nói còn có mấy phần hâm mộ.
 
Vi Nhiễm không nói gì, lau sạch sẽ thân thể mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. Mạnh Linh Quân đang ngồi ở trên giường đọc sách, nàng thì dừng ở giữa phòng, cũng không đi qua, mà nói với hai bên: "Các ngươi đều đi xuống trước đi."
 
"Vâng." Các cung nữ đồng thanh đáp, cung kính lui ra ngoài.
 
Vi Nhiễm lẳng lặng mà nhìn dung mạo tinh tế như tranh vẽ của Mạnh Linh Quân, các góc cạnh giống như được điêu khắc từ một khối ngọc thạch, gương mặt như ngọc sáng bóng. Ban đầu khi ở Cửu Lê, nàng chính là bị cái túi da tốt này cùng khí chất trên người y lừa gạt, kìm lòng không đặng muốn tới gần y. Mấy năm trôi qua, vẫn cảm thấy người này cực kỳ xinh đẹp.
 
Mạnh Linh Quân cảm giác ánh mắt của Vi Nhiễm đặt trên người mình, cười cười, giương mắt lên: "Nhiễm Nhiễm đang nhìn cái gì vậy? Đang nhìn ta à?"
 
Vi Nhiễm vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu thanh ho một tiếng: "Chúng ta bàn điều kiện được không?"
 

Mạnh Linh Quân đã đứng dậy đi tới, Vi Nhiễm vội vàng lui lại: "Huynh, huynh đứng ở đó đừng nhúc nhích! Có thể cố gắng nghe ta nói mấy câu hay không!"
 
Mạnh Linh Quân nghe vậy dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn nàng. Người nàng đã ở chỗ này, y vốn có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng vì chú ý thân thể của nàng, cũng không dám cưỡng ép quá mức. Y rất nhớ tiểu cô nương ban đầu ở bên cạnh y líu ra líu rít, sau khi gả cho Tiêu Đạc, tính tình trái lại thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
 
"Ta đồng ý với huynh, ta sẽ không trốn đi, cũng cố gắng hết sức không làm trái ý huynh. Nhưng dưới tình huống ta không muốn, huynh không thể đụng vào ta. Nếu huynh đồng ý, ta có thể cố gắng ở lại đây. Nếu huynh không đồng ý, ta cũng không cần cái mạng này nữa." Vi Nhiễm nói ra lời làm người khác kinh ngạc. Thật ra nàng không có gì phải sợ hãi, đoán chừng Mạnh Linh Quân cũng không dám làm gì nàng. Hiện tại, trên tay nàng còn có cái gì chứ? Cũng chỉ có thể lấy chính mình ra bàn điều kiện.
 
Mạnh Linh Quân không những không giận mà còn cười, lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm, nàng uy hiếp ta?"
 
Vi Nhiễm lại nghiêm túc nhìn y, giống như nai con đứng bên vách núi bị bức ép đến mức cuống lên, y lại ép nàng thêm một bước nữa, thì ngay cả thịt nát xương tan nàng cũng không sợ. Mặc dù bề ngoài nàng trông yếu đuối nhưng thực chất bên trong lại có mấy phần quyết tuyệt và quật cường, không giống cô gái tầm thường. Cuối cùng Mạnh Linh Quân thỏa hiệp, cầm chăn mền đi đến nhuyễn tháp để ngủ.
 
Từ đó về sau, hai người tuy cùng phòng nhưng phân biệt rõ ràng. Vi Nhiễm thực sự cố gắng nghe lời Mạnh Linh Quân, cùng y dùng bữa, phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng sẽ cùng đánh một ván cờ. Nàng đánh cờ rất dở, Mạnh Linh Quân lại rất kiên nhẫn dạy nàng. Con người muốn lấy được thứ mình muốn thì nhất định phải trả giá đắt. Đây là cách ở chung tốt nhất mà nàng có thể giành được.
 
Không lâu, Mạnh Linh Quân liền phong nàng là Tuyên Hoa phu nhân, động tĩnh không thể nói là không lớn. Tiểu Viên rất vui mừng chạy tới nói cho nàng, còn nói nếu không phải Thái Hậu kiên quyết phản đối, Mạnh Linh Quân chưa đưa tang kỳ xong, không thích hợp phong hậu, chỉ sợ đạo thánh chỉ hạ xuống chính là lập hậu rồi.
 
Vi Nhiễm hít một hơi, sờ bụng, có lẽ bên Đại Chu sẽ nhận được tin tức nhỉ? Lúc này, Tiêu Đạc đang ở đâu?
 
Nàng cũng không phải là một nữ nhân phụ thuộc vào nam nhân, nhưng từ năm ngoái hắn rời nhà xuất chinh đến bây giờ, bọn họ đã tách ra quá lâu, nỗi nhớ nhung tựa như dây leo vây kín trái tim của nàng. Nam nhi chí hướng ở bốn phương, chinh chiến thiên hạ, nàng chẳng qua là một nữ nhân nhỏ bé, đương nhiên không dám hy vọng xa vời Tiêu Đạc sẽ bất chấp mọi thứ đến đất Thục tìm nàng. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi nung nấu một tia hy vọng. Có lẽ so sánh với quốc gia bách tính trong lòng hắn, mình chỉ là phù du nhất thời ngang qua đời hắn mà thôi.
 
Có lẽ hắn sẽ phái bọn Ngụy Tự đến tìm nàng chăng?
 
"Phu nhân!" Cung nữ bước nhanh đến đây, trên mặt kinh hoảng, "Phượng giá của Thái. . . Thái Hậu đã đến rồi! Muốn ngài qua. Còn nói nếu ngài không qua, bà sẽ trực tiếp tới Toàn Hoa lâu."
 
Vi Nhiễm lập tức đứng lên, biết chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến. Hôm nay, Mạnh Linh Quân ra khỏi thành tuần tra, Thái Hậu chọn lúc này đến, nhất định là 'người đến không có ý tốt'. Buổi sáng, lúc Mạnh Linh Quân rời đi, cố ý nhắc nhở nàng, bất kể ai đến cũng không cho gặp. Nhưng đối phương là Thái Hậu, mẹ đẻ của Mạnh Linh Quân, bà ta đã có thể đi vào, mình không đi gặp thì có thể tránh thoát được sao?
 
"Phu nhân đừng đi." Tiểu Viên nhỏ giọng nhắc nhở.
 
"Thái Hậu các ngươi là người rất đáng sợ sao?" Vi Nhiễm hỏi.
 
Tiểu Viên lắc đầu: "Thái Hậu ăn chay niệm Phật, không quản chuyện đời lắm. Có lẽ là vì Hoàng Thượng quá coi trọng phu nhân, nên Thái Hậu mới tới. Vị Chiêu dung Thái Hậu nạp cho Hoàng Thượng đến nay còn chưa viên phòng."
 
Vi Nhiễm vịn Tiểu Viên đứng lên, dặn dò: "Nếu như thế, vẫn nên đi gặp thôi. Có mấy lời cần nói rõ ràng với bà cũng tốt."
 
. . .
 
Thái Hậu và Trương Lệ Hoa đang chờ ở bên trong Noãn Các, Trương Lệ Hoa quỳ gối bên chân Thái Hậu, khẩn cầu: "Mẫu hậu, chúng ta vẫn nên trở về đi! Nếu như bị Hoàng Thượng biết được, sợ rằng sẽ trách tội. Phu nhân đang mang thai, vạn nhất. . . Thần thiếp thực sự không muốn nhìn thấy ngài và Hoàng Thượng mẹ con không hòa thuận."
 
Thái Hậu kéo nàng ấy lên, thần thái uy nghiêm nói: "Ai gia là mẹ ruột của hoàng thượng, nữ nhân của hoàng thượng ai gia còn không thể gặp hả? Nếu nữ nhân kia không thức thời, không chịu tới gặp, ai gia liền đích thân đến Toàn Hoa lâu tìm nàng! Ai gia thật muốn xem xem là yêu nữ nơi nào dám mê hoặc tâm trí của hoàng thượng! Lệ Hoa, vì con quá hiền lành cho nên mới không được Hoàng Thượng để ý!"
 
Trương Lệ Hoa không nói chuyện, nhưng trong lòng làm sao không tủi thân? Nghĩ rằng nàng ấy thân là nữ nhi Đại Tư Không, tướng mạo thân thế tài hoa cái nào không đứng đầu Thục quốc? Thuở nhỏ, Hoàng Thượng còn khen nàng ấy hát dễ nghe, giống như âm thanh tự nhiên. Nào nhờ sau khi nàng ấy lớn lên, rốt cuộc không có cơ hội hát cho Hoàng Thượng nghe. Thực ra, nàng ấy cũng muốn nhìn xem vị Tuyên Hoa phu nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể mê hoặc Hoàng Thượng đến nước này.
 

Thái Hậu rất ít khi đến Tuyên Hoa uyển, nhất là sau khi Tiên Hoàng băng hà, khó tránh trở lại chốn cũ, nhớ lại kỉ niệm càng thêm thương tâm vì thế mỗi lần qua Tuyên Hoa uyển đều không bước vào. Bên trong Tuyên Hoa uyển, nhóm cung nhân đều cẩn thận hầu hạ, đốt hương pha trà, nhưng người nào cũng không dám đi bên Toàn Hoa lâu thông báo, chỉ nơm nớp lo sợ tới lui trong Noãn Các. Dù sao lúc Hoàng Thượng ra đi đã cố ý dặn dò, phu nhân không thể có một chút sơ xuất, nếu không người đây đều bị tội chết.
 
Thái Hậu dần dần ngồi đến nôn nóng, khi đang muốn nổi giận thì cung nhân ở bên ngoài hô: "Tuyên Hoa phu nhân cầu kiến Thái Hậu."
 
Thái Hậu lấy lại thần thái, trầm giọng nói: "Gọi nàng tiến vào."
 
Nửa cánh cửa khắc hoa trước mặt được mở ra, đầu tiên là một đoạn váy xanh nhạt tiến đến, phía trên thêu từng đóa hoa rơi, sau đó nhìn lên trên là một chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân, đường viền là lông cáo trắng tốt nhất, kéo dài đến viền mũ phía sau lưng, mà gương mặt nổi bật trong lớp lông cáo trắng hơn tuyết, lung linh như hoa xuân. Với sự xuất hiện của nàng, cả phòng rực rỡ ánh sáng, dường như thoáng cái đã đến mùa xuân tháng ba.
 
Thái Hậu cũng là người xuất thân từ gia đình danh giá, gặp qua không ít giai nhân tuyệt thế nhưng vào giây phút trông thấy Vi Nhiễm lại thất thần một lát, trong thoáng chốc tưởng rằng thấy được thần nữ từ trong tranh đi ra. Cho đến khi Vi Nhiễm ở trước mặt bà ta vất vả quỳ xuống, bà ta kìm lòng không đặng nói ra: "Ngươi có thai, miễn đi."
 
Vi Nhiễm kinh ngạc nhìn bà ta một chút, thấy được chuỗi phật châu tử đàn trên tay bà ta, quả thật là người thờ phật, vội vàng nói: "Tạ ơn Thái Hậu."
 
Sau khi Thái Hậu mở miệng cũng có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra, cũng không có cách thu hồi. Bà ta không cho Vi Nhiễm ngồi xuống, nói: "Ai gia nghe nói Hoàng Thượng ngày ngày chạy tới chỗ ngươi, Trương Chiêu dung cũng lâu rồi chưa gặp nó. Hậu cung chú trọng cái gọi là cùng hưởng ân huệ, ai gia khuyên Hoàng Thượng không chịu nghe, bèn tự mình đến gặp ngươi. Ngươi có mang, hầu hạ Hoàng Thượng không tiện, làm sao không chịu cho người bên ngoài cơ hội?"
 
Vi Nhiễm cung kính nói: "Thái Hậu minh giám, ta cũng không có ý chiếm giữ Hoàng thượng. Mỗi ngày Hoàng Thượng đến chỗ của ta, cũng không phải ta mong muốn. Ta đã ba phen mấy bận khuyên Hoàng Thượng, thế nhưng thấp cổ bé họng, Hoàng Thượng không chịu nghe, ta cũng bất lực."
 
Trương Lệ Hoa nghe lời này, trong lòng cảm thấy khó chịu. Bản thân trông mong như thế nào cũng không thấy Hoàng Thượng đến cung nàng ấy, nghe ý tứ của nàng, lại còn là Hoàng Thượng chủ động gần gũi nàng sao? Nhưng tướng mạo của nữ tử này quả nhiên là làm cho người kinh diễm, Trương Lệ Hoa tự cao tự đại cũng không thể không chịu thua. Nàng ấy là thiên kim danh môn đường đường chính chính, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm, lời nói cử chỉ đều trải qua huấn luyện hà khắc, không nói khoa trương chút nào, có thể trở thành kiểu mẫu điển hình ở hậu cung. Nhưng nữ tử trước mắt này, không có chút nào giống như là đến từ nhân gian, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ khí chất cao quý, địa vị chỉ sợ không đơn giản.
 
Nhưng dù nàng ấy cố gắng thăm dò thế nào cũng không mò ra được lai lịch của nàng. Miệng Thẩm Kiêu kín đến một chữ không chịu lộ ra.
 
Sắc mặt của Thái Hậu không tốt, cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói mình thấp cổ bé họng? Ngươi có biết vị trí của ngươi lớn bao nhiêu không? Ngay cả ai gia muốn gặp ngươi, đều liên tục bị Hoàng Thượng ngăn cản. Hôm nay nếu không phải nó ra khỏi thành tuần sát, ai gia còn không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ngươi. Đứa bé trong bụng của ngươi không phải hoàng thượng nhỉ?"
 
Bàn tay đỡ Vi Nhiễm của Tiểu Viên run một cái, trong phòng đám người câm như hến. Vi Nhiễm không do dự trả lời: "Không phải."
 
"Ngươi thật to gan, dám đến lẫn lộn huyết thống hoàng thất!" Thái Hậu hung hăng vỗ xuống bàn, tất cả mọi người quỳ xuống, nằm rạp mặt đất, đồng thanh nói: "Thái Hậu bớt giận!"
 
Vi Nhiễm cũng quỳ xuống đến nói: "Thái Hậu minh giám, ta chưa từng muốn để đứa bé này cho Hoàng Thượng nhận, sao nói là lẫn lộn huyết thống hoàng thất? Ta đến đất Thục cũng không phải ý muốn của bản thân ta. Hoàng Thượng sắc phong, ta không cách nào kháng cự. Ta. . ."
 
"Im ngay! Hoàng Thượng chịu sủng hạnh ngươi là may mắn ngươi tu luyện mấy đời. Ngươi không cam tâm như vậy, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không xứng với ngươi? Đứa bé thì ngươi có thể sinh hạ, nhưng tuyệt không thể ở lại hoàng thất. Ta đây sẽ để một ma ma ở bên cạnh ngươi, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, ôm nó đi, gửi cho một nhà trong sạch nuôi là được. Quá khứ của ngươi ai gia cũng không so đo, ngươi lại sinh cho Hoàng Thượng một long tự chân chính. Chuyện này ngươi tự mình đi nói với Hoàng Thượng, cứ nói là ý của ngươi."
 
Vi Nhiễm lắc đầu: "Thái Hậu, ta không thể đồng ý với ngài. Nhưng ta có thể rời khỏi nơi này, cầu ngài thành toàn."
 
Thái Hậu tự cảm thấy đối đãi với nữ tử này đã rất là dung túng rồi. Cho phép nàng sinh một đứa con hoang không rõ lai lịch, lại không so đo quá khứ của nàng, nàng còn có gì không hài lòng? Phải vui vẻ đồng ý mới đúng. Nào nghĩ tới nàng dám từ chối? Trong lòng lập tức bốc hỏa: "Ngươi là nữ nhân của hoàng thượng, muốn rời khỏi nơi này để đi đâu? Đứa bé này không thể giữ lại, ngươi chớ ép ai gia!"
 
Vi Nhiễm vô thức bảo vệ bụng. Lúc này, có một vị phụ nhân đi tới bên cạnh Thái Hậu. Phụ nhân kia bộ dáng chanh chua, nháy mắt nói: "Thái Hậu yên tâm, chỉ là việc nhỏ, cứ giao cho lão thân ạ! Thai tới tháng này đã hơi lớn, trực tiếp tiêu trừ chỉ sợ không được, không bằng dùng chút thuốc trợ sản, đẻ đứa bé ra. . ."
 
Thái Hậu có chút không đành lòng, dù sao cũng là một tiểu sinh mệnh. Nhưng đứa bé này tồn tại lại khiến cho bà ta như nghẹn ở cổ họng.
 

"Không thể!" Vi Nhiễm nghe được hãi hùng khiếp vía, đột nhiên đứng lên, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, dùng sức đẩy cung nhân sau lưng ra, lập tức chạy ra ngoài.
 
Thái Hậu cả kinh nói: "Đều thất thần làm gì, đi bắt nàng lại!"
 
Vi Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của phụ nhân kia, liền biết là ma ma có thủ đoạn trong hậu cung, chuyện xấu nào cũng làm được. Nàng vốn cũng không phải là phi tử của Mạnh Linh Quân, càng không thuộc về nơi này, làm sao có thể mặc bọn họ xâu xé? Nàng chạy trên đường nhỏ trải đá thường ngày hay tản bộ, sốt ruột tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Kiêu, ngay cả cành liễu quất lên gương mặt nàng, nàng cũng không nhận ra, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước.
 
Sau lưng, tiếng bước chân truy đuổi nàng càng ngày càng gần, nàng cảm thấy trong bụng hơi có chút đau đau nhức, bước chân không khỏi chậm lại.
 
Nàng ôm bụng, rốt cục nhìn thấy Thẩm Kiêu dẫn người tuần tra đến bên này, cố hết sức chạy tới, nắm lấy cánh tay Thẩm Kiêu, tiếng nói yếu ớt như tơ nhện: "Thẩm thống lĩnh, cứu mạng, cứu con của ta. . ."
 
Còn chưa nói xong, người đã ngã xuống trong ngực Thẩm Kiêu.
 
Thẩm Kiêu ôm lấy Vi Nhiễm, nhìn thấy Trần ma ma bên cạnh Thái Hậu dẫn người đuổi tới, lập tức nghiêm mặt nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
 
Trần ma ma nhận ra Thẩm Kiêu thì nói ra: "Thẩm thống lĩnh, lão thân cũng là phụng ý chỉ của Thái Hậu. . ."
 
"Máu! Trên váy phu nhân có máu!" Tiểu Viên đuổi tới che miệng lớn tiếng thét lên. Lòng Thẩm Kiêu chìm xuống, vội vàng ôm ngang Vi Nhiễm lên, nghiêng đầu nói với người đứng phía sau: "Đi mời Bạch ngự y, nhanh!"
 
Trần ma ma nhấc cánh tay muốn cản, Thẩm Kiêu rống to: "Đây là hoàng tự! Nếu có chuyện bất trắc, ngươi có mười cái mạng cũng đền không đủ! Còn không cút cho ta!"
 
Trần ma ma bị hắn hù sợ, thu tay về. Hắn cũng lười nói nhảm, ôm Vi Nhiễm chạy thẳng về Toàn Hoa lâu, để lại một đám người trợn mắt hốc mồm đứng ở bên hồ.
 
Hoàng tự? Đứa nhỏ này thật là long tự của Hoàng thượng hay sao?
 
. . .
 
Bạch ngự y thở hồng hộc xách theo cái hòm thuốc chạy vào Toàn Hoa lâu, đời này lão còn chưa từng chạy nhanh như vậy, mắt nổi đom đóm. Hàng ngày, lão đều bắt mạch cho Vi Nhiễm, biết thân thể nàng rất tốt, làm sao nhiên ra máu?
 
Lão tiến vào lâu trông thấy Thái Hậu, rõ ràng khẽ giật mình, Thái Hậu nói: "Không cần đa lễ, nhanh đi xem một chút đi." Bạch ngự y đồng ý, lập tức "lộc cộc" chạy lên lâu.
 
Thái Hậu cho hai bên lui, chỉ để cho Trương Lệ Hoa ở lại, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Kiêu: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
 
Thẩm Kiêu quỳ gối trước mặt Thái Hậu, biết giấu diếm không được, dứt khoát nói đúng sự thật: "Thái Hậu có nhớ, năm đó Hoàng Thượng bị nghịch tặc mưu hại, đã từng mất tích một khoảng thời gian?"
 
Thái Hậu gật đầu: "Nghe nói là được một vu nữ Cửu Lê cứu. Hoàng Thượng rất thích nữ tử kia, nhưng nữ tử này cuối cùng gả cho Đại Hán. . . Hiện tại phải gọi Đại Chu, hoàng tử Đại Chu - Tiêu Đạc, phải không?"
 
Thẩm Kiêu ôm quyền nói: "Ngài có biết vị trên lầu kia, chính là vu nữ Cửu Lê, chính thê của Tiêu Đạc. Mà đứa trẻ trong bụng nàng là cốt nhục của Tiêu Đạc!"
 
Thái Hậu nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức đứng lên: "Ngươi. . . Ngươi nói thật?"
 
"Mạt tướng không dám giấu diếm. Đứa nhỏ này nếu là bé trai thì chính là trưởng tử của Tiêu Đạc, hơn nữa còn là trưởng tôn hoàng thất Đại Chu. Nếu như mẹ con các nàng xảy ra chuyện không may, chỉ sợ nước Thục sẽ gặp họa lớn! Hoàng đế Chu triều chỉ sợ là người đầu tiên không bỏ qua. Hoàng Thượng giấu diếm chuyện này nhiều ngày, chính là không muốn phía Chu triều nhận được tin tức."
 
Thái Hậu kinh hô một tiếng, suýt chút nữa không đứng vững. Trong lúc khiếp sợ, Trương Lệ Hoa lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên đỡ lấy. Nàng ấy cứ nghĩ nữ tử bình thường làm sao có tư sắc dáng vẻ xuất chúng như thế, hóa ra chính là thê tử của Tiêu Đạc. Lần này thật đúng là nguy rồi.
 
. . .
 

Buổi sáng, sau khi Mạnh Linh Quân rời khỏi Tuyên Hoa uyển, trong lòng liền lo sợ không yên, vốn dĩ tuần tra công trình phải mất hơn nửa ngày mới có thể kết thúc, y lại chỉ xem nửa ngày, còn lại giao cho thần tử, vội vàng hạ lệnh quay trở về. Đi được nửa đường, Cao Sĩ Do vội vã đến báo.
 
Lại nói một nửa, Mạnh Linh Quân trực tiếp xuống ngự liễn, gấp gáp nói: "Hiện tại người sao rồi?"
 
"Không. . . Không biết. . ." Cao Sĩ Do lau mồ hôi trên trán. Ông nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến, cũng chưa kịp nghe ngóng kỹ càng.
 
"Chuẩn bị ngựa!" Mạnh Linh Quân cao giọng nói. Cao Sĩ Do sửng sốt một chút, Hoàng thượng cũng không thường hay cưỡi ngựa.
 
"Trẫm nói chuẩn bị ngựa ngươi không nghe sao!" Mạnh Linh Quân gần như là quát. Y rất ít khi có thần sắc nghiêm nghị như thế, cung nhân, hộ vệ thậm chí quan viên hai bên đều cảm thấy rất kỳ lạ.
 
Sau một lát, một con ngựa bạch mã dẫn đầu, như tiễn rời cung bay vút đi.
 
Mạnh Linh Quân cưỡi ngựa tiến vào Tuyên Hoa uyển, cung nhân ven đường quỳ đầy đất. Lâm Viên hoàng gia không thể cưỡi ngựa, Cao Sĩ Do cũng không có lá gan lớn như vậy, tới cổng Tuyên Hoa uyển liền xuống ngựa, chạy bước nhỏ theo vào.
 
Mạnh Linh Quân trực tiếp dừng ở ngoài cửa Toàn Hoa lâu, cũng không đoái hoài tới buộc ngựa, sốt ruột chạy vào bên trong. Thái Hậu và Trương Lệ Hoa còn ở lầu một, nhìn thấy Mạnh Linh Quân tiến vào, hai người đều có chút chột dạ. Thái Hậu còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Linh Quân đã hành lễ, sau đó đi thẳng lên lầu.
 
Một cung nữ đi ra, vội vàng đến cản y: "Hoàng Thượng, thấy máu là điềm xấu, ngài không thể đi vào."
 
"Đi ra!" Mạnh Linh Quân vung tay một cái đẩy nàng ấy ra, đi thẳng đến sau tấm bình phong, ngồi ở bên giường. Vi Nhiễm nhíu chặt lông mày, trên mặt tất cả đều là mồ hôi. Bạch ngự y đang hạ châm, mồ hôi trên mặt không thể ít hơn Vi Nhiễm. Lão nhìn thấy Mạnh Linh Quân thì muốn hành lễ, Mạnh Linh Quân nói: "Không cần đa lễ, cứu người quan trọng. Cần phải bảo đảm mẹ con bình an."
 
Bạch ngự y đáp một tiếng, lại để cho y nữ bỏ vào trong miệng Vi Nhiễm một miếng nhân sâm.
 
Nước mắt Vi Nhiễm không ngừng trượt khỏi khóe mắt, hai tay nàng nắm chặt đệm giường dưới thân, hết sức thống khổ. Trong miệng kêu: "Phu quân. . . Cứu ta. . ."
 
Thân thể Mạnh Linh Quân cứng đờ, cầm tay của nàng nói: "Ta ở chỗ này."
 
Vi Nhiễm ý thức mơ hồ, nước mắt rơi xuống như mưa: "Phu quân, đau quá. . . Vì sao chàng vẫn không tới. . ."
 
Mạnh Linh Quân chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, sờ đầu của nàng, dịu dàng nói: "Không sợ, ta tới chậm, ta sẽ bảo vệ nàng và con. Không sao đâu."
 
Câu nói này trấn an Vi Nhiễm một cách thần kỳ. Nàng khóc một hồi, có lẽ cũng đã mệt mỏi, nghiêng đầu nặng nề ngủ thiếp đi. Gương mặt nhỏ bởi vì mất máu trở nên trắng bệch như Tuyết Liên. Mạnh Linh Quân dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, cúi đầu hôn lên mi mắt nàng một cái, bờ môi nhiễm ẩm ướt trên lông mi nàng, trong miệng cực kỳ đắng chát.
 
Bạch ngự y kinh ngạc, vội vàng dời ánh mắt, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt: "Hoàng Thượng, đứa bé đã được bảo vệ rồi ạ."
 
"Bạch ngự y vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi."
 
Bạch ngự y cáo lui, một tay của Mạnh Linh Quân vẫn còn bị Vi Nhiễm gắt gao nắm chặt. Lúc nàng tỉnh chưa từng gần gũi với y một lần nào, bọn họ cùng ở một phòng, nhưng lại cảm thấy giữa hai người giống như cách cả biển núi. Giờ phút này, bởi vì nhận lầm y thành Tiêu Đạc, nàng mới yên lòng ỷ lại như vậy.
 
Thật sự là y yêu nàng tha thiết, chỉ cần nàng muốn, ngay cả ngôi vị hoàng đế này y cũng không ngồi thì có sao?
 
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên y nảy sinh nghi ngờ. Nếu như nàng muốn trở về bên cạnh Tiêu Đạc như vậy, y cưỡng ép giữ nàng lại, chẳng qua là giữ một cái xác trống rỗng mà thôi. Cho dù y cho nàng tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này, nhưng nếu không phải thứ nàng muốn, tất cả mọi thứ này có ý nghĩa gì chứ?
 
Bao lâu rồi nàng không cười với mình.
 
Y cười khổ, người mà nàng nhớ nhung kia, bây giờ đang ở nơi nào?