Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 68




Đám người theo tiếng nói nhìn lại, Tiêu Đạc dẫn theo Ngụy Tự và một tiểu đội nhanh chân đi tới. Khí chất nghiêm túc được huấn luyện trong quân doanh và kiên cường chỉ thuộc về quân nhân mang ra ngoài, vô cùng dễ nhận ra.
 
Tiêu Đạc ra dấu tay với Ngụy Tự, Ngụy Tự lập tức dẫn binh sĩ áp Trương Dũng tới. Trương Dũng nhận ra Ngụy Tự, mãnh tướng đệ nhất dưới trướng Tiêu Đạc, mỗi lần Tiêu Đạc xuất chinh, chỉ cần để Ngụy tự làm tiên phong thì không có xương cứng nào không thể gặm. Huống chi bản thân Tiêu Đạc cũng ở nơi đây.
 
Phách lối kiêu ngạo của hắn ta lập tức tắt ngúm, biết ai cũng không cứu được hắn ta.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Đạc một tay ôm lấy Vi Nhiễm vào trong ngực, híp mắt nhìn Triệu Cửu Trọng trước mặt. Nam nhân này gần như cao bằng mình, dáng dấp cũng coi như thuận mắt, nhìn thân hình hình như là người luyện võ.
 
"Tay của ngươi là tự mình chặt xuống hay là để ta ra tay?" Hắn lạnh lùng nói.
 
Triệu Cửu Trọng thấy Tiêu Đạc khí vũ hiên ngang, khí thế ép người, nhất thời đắn đo khó định thân phận của hắn. Lại nhìn dáng vẻ bá đạo khi hắn ôm Vi Nhiễm ở trong ngực, suy đoán quan hệ hai người không tầm thường.
 
"Quân sử!" Vi Nhiễm giãy giụa muốn tránh thoát cánh tay đặt ngang trên lưng mình của Tiêu Đạc, nhưng không có thể tránh được: "Chàng không thể làm như vậy?"
 
Một tiếng Quân sử này đâm vào lòng Tiêu Đạc một cái, hắn cau mày nói: "Nữ nhân của ta, ai dám đụng thì người đó đáng chết!"
 
La Vân Anh ở bên nhàn nhạt nói ra: "Nếu không có vị huynh đài này ra tay cứu giúp thì chỉ sợ lúc này nữ nhân của Quân Sử ngài đã bị người khác ám toán, nằm trên mặt đất giống như Tiêu Thành Chương rồi."
 
Sắc mặt Tiêu Đạc trở nên rất khó coi, lúc này mới trông thấy Tiêu Thành Chương nhắm mắt nằm ở trong ngực La Vân Anh, trên tay quấn vải. Hắn biết thân thủ Trương Dũng không tệ, lo lắng Vi Nhiễm và La Vân Anh mang người không chế phục được, còn cố ý dẫn Ngụy Tự cùng Kim Thương Doanh tinh nhuệ đến, nghĩ rằng mười tên Trương Dũng cũng chạy không được. Nhưng nơi quỷ quái này thực sự khó tìm, mất một thời gian mới đến nơi.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nàng có bị thương không?" Tiêu Đạc cúi đầu, giọng nói chứa đầy sốt ruột.

 
Bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, Vi Nhiễm thực sự không có cách nào dùng tư thế thân mật như thế này nói chuyện với hắn, hai tay chống lấy bộ ngực của hắn, dùng sức chui ra khỏi ngực hắn.
 
"Ta không sao. Chỉ có Nhị công tử bị thương ở tay." Nàng nhẹ giọng trả lời.
 
Lúc này, có một tráng hán trung niên đi tới, ôm quyền với Tiêu Đạc: "Quân sử, đã lâu không gặp."
 
"Trịnh tiêu đầu?" Tiêu Đạc có chút bất ngờ: "Vì sao ngươi ở chỗ này?"
 
"Là phu nhân mời ta đến giúp đỡ. Nàng nói đối thủ mạnh mẽ, hộ viện gia đinh bình thường chỉ sợ không chế phục được, ta lập tức dẫn huynh đệ trong Tiêu cục đến giúp đỡ. Người này quả nhiên hung hãn."
 
Bên trong loạn thế, thân thủ tốt nhất ngoại trừ quân nhân ra chính là tiêu sư của Tiêu cục. Tiêu cục của Trịnh tiêu đầu rất nổi tiếng, áp tiêu chưa từng xảy ra sơ xuất. Mà nàng ngay cả điểm ấy cũng có thể nghĩ ra được.
 
"Quân sử, xử lý tên này như thế nào bây giờ?" Ngụy Tự hỏi.
 
"Áp giải hắn trở về, trước tiên cứ giao cho Lý Diên Tư." Tiêu Đạc ra lệnh.
 
"Rõ!" Ngụy Tự cùng người Kim Thương Doanh giải Trương Dũng đi. Trịnh tiêu đầu cũng dẫn theo tiêu sư cáo từ. Vi Nhiễm cảm ơn bọn họ, có lẽ bởi vì có Tiêu Đạc ở bên, ánh mắt của những nam tử tuổi trẻ có tâm huyết kia không dám quá trắng trợn, nhưng biểu cảm ngại ngùng và tứ chi cứng ngắc vẫn bị Tiêu Đạc cảm nhận được. Nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp vốn dĩ không cách nào chống cự, mà Vi Nhiễm lại xinh đẹp tựa như xuân phong hóa vũ, rất dễ làm cho trong lòng đám nam nhân này nhộn nhạo xuân tâm. Tim Tiêu Đạc chứa lấy đoàn lửa, ngón tay ở trong tay áo bóp thành tiếng "lạch cạch", đi qua muốn ôm Vi Nhiễm đi.
 
Vi Nhiễm lại không chịu để hắn ôm, giống như cá mất nước ở trong ngực hắn đạp nước lung tung. Trong cơn tức giận, hắn chặn ngang ôm nàng khiêng lên vai, xoay người rời đi. Vi Nhiễm đạp đạp hai chân, nhưng tư thế treo ngược này, càng giãy dụa sẽ chỉ càng thêm choáng váng, nàng chỉ có thể nói ra: "La tỷ tỷ, thay ta giữ Triệu tráng sĩ lại! Trịnh tiêu đầu, đa tạ!"
 
Tiêu Đạc tức giận đến vỗ xuống cái mông của nàng, nàng mới ngoan ngoãn bất động.
 

Triệu Cửu Trọng nắm tay muốn tiến lên, La Vân Anh nói: "Ngươi muốn làm gì? Bọn họ là phu thê."
 
Triệu Cửu Trọng lập tức cứng đờ, chỉ có thể nhìn bọn họ đi xa. Y đã đoán được thân phận Tiêu Đạc. Tại đất Nghiệp Đô, nam nhân có thể được xưng là Quân Sử, ngoại trừ Thiên Hùng Quân chỉ huy sứ Tiêu Đạc, còn có thể là ai? Y rốt cuộc cũng gặp được Tiêu Đạc, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút mất mát, thì ra cô nương mỹ mạo kia và Tiêu Đạc lại là quan hệ như vậy. . .
 
Đầu thôn thế mà có một cỗ xe ngựa dừng lại, xa phu nhìn thấy Tiêu Đạc tới, vội vàng nhảy xuống xe hành lễ.
 
Tiêu Đạc trước nhét Vi Nhiễm vào, mình cũng ngồi vào theo, dặn dò xa phu phía ngoài: "Ngươi đi xa một chút."
 
Xa phu lập tức chạy ra xa.
 
Vi Nhiễm ngồi trong xe ngựa, nhẹ nhàng quay mặt, hơi thở không ổn định. Tiêu Đạc ngồi đối diện nàng, cầm áo choàng đã chuẩn bị bên cạnh, khom người phủ thêm cho nàng: "Thân thể vừa mới khỏe, chạy loạn cái gì? Loại chuyện bắt người này, sao không phái người đến nói cho ta một tiếng?"
 
"Không dám làm phiền Quân Sử, ta tự làm là được rồi." Vi Nhiễm né tránh tay Tiêu Đạc, tự mình buộc dây áo choàng.
 
Tiêu Đạc chỉ có thể ngồi xuống lại, nhíu mày nhìn vật nhỏ khiến hắn khó chịu. Mấy năm nay, hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, quyền sinh sát trong tay, mọi chuyện chỉ cần mí mắt nhấc một cái, bên người lại càng chưa từng thiếu nữ nhân ôm ấp yêu thương. Ngoại trừ Chu Gia Mẫn, hắn muốn đều có thể có được. Hơn nữa, tình cảm hắn dành cho Chu Gia Mẫn từ lâu đã biến thành chấp niệm, nói buông xuống cũng buông được.
 
Chỉ có nữ nhân này là khác biệt. Gặp phải nàng, năm tháng quá khứ của hắn trở nên thu hẹp như một vòng tuổi bên trên gốc cây, tính mạng của hắn một phần liên quan đến tình yêu này, giống như mới chính thức bắt đầu vươn mầm sống tươi mới.
 
"Yêu Yêu, lời ta nói đêm đó không phải thật lòng, ta nhận sai với nàng." Tiêu Đạc mở miệng nói ra: "Mấy ngày nay, ta rất nhớ nàng."
 
Vi Nhiễm dừng tay lại, ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt của hắn vừa vặn cũng rơi vào trên mặt của nàng, không có kiêu ngạo, không có băng lãnh, chỉ có thẳng thắn và tình cảm toát ra một cách tự nhiên. Đôi mắt sắc bén này, trên chiến trường nhìn rõ tiên cơ, trước mặt người khác ngạo mạn lạnh lùng, thì ra cũng có thể nhu tình như nước thế này. Người này, lại vì nàng cúi xuống đầu, từ bỏ tự tôn của hắn.
 

Trái tim của nàng không khỏi vì đó mà bị thứ gì chạm vào, sau đó liền đập rất nhanh, vội vàng cụp mắt không nói gì.
 
Tiêu Đạc thở dài trong lòng, vươn tay muốn chạm vào mặt của nàng, lại chuyển thành vuốt ve đầu nàng, thấp giọng nói: "Nếu nàng không muốn sinh con cho ta, ta không còn đụng đến nàng là được, ta có thể đợi. Dẫu sao uống nhiều thuốc kia cũng không tốt cho cơ thể, nên đừng có uống nữa. Ta bảo xa phu đưa nàng trở về." Hắn nói xong thì muốn ra khỏi xe ngựa, lại cảm giác tay áo bị người kéo lấy.
 
Tiêu Đạc nghiêng đầu nhìn về phía Vi Nhiễm, Vi Nhiễm đỏ mặt, gần như khó khăn nói: "Tam thúc công nói, thuốc kia không thể nào tổn thương thân thể. Còn chuyện đứa bé. . . Chàng cho ta chút thời gian, được không?"
 
Tiêu Đạc sửng sốt một lát, cẩn thận phỏng đoán ý tứ trong lời nói của nàng, ngay sau đó mừng rỡ như điên ôm lấy nàng: "Yêu Yêu, nàng không trách ta hả?"
 
Vi Nhiễm lắc đầu, đưa tay về ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn: "Là ta đã làm sai trước."
 
Tiêu Đạc kìm lòng không đặng cúi đầu hôn nàng, chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, cảm giác được nàng chủ động duỗi đầu lưỡi ra, thưởng thức được hương vị ngọt ngào trước nay chưa từng có. Hắn đặt nàng dưới thân, giật áo choàng nàng ra lại tuột áo trong đến vai. Vai như ngọc tuyết, sáng loáng chói mắt.
 
Trong xe ngựa chật chội, thân thể nam nhân cao lớn không thể duỗi ra bèn ôm nàng ngồi dậy, không kịp chờ đợi chui vào trước ngực nàng, tay cũng tiến vào trong váy, một đường vuốt ve lên trên. Hai người đang ở vùng hoang dã, Vi Nhiễm nào biết hắn nóng vội như thế, ôm đầu của hắn thở dốc nói: "Về trước đi. . . Nơi này không được. . ."
 
Tiêu Đạc dùng nước bọt thấm ướt nhũ tiêm phấn nộn kia, ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp: "Nói một tiếng 'Phu quân tha cho ta' thì ta sẽ nghe theo nàng."
 
Vi Nhiễm lắc đầu, không chịu nói, lại cảm giác được dục vọng mạnh mẽ kia đã đâm vào nàng.
 
"Nếu giờ phút này nàng không nói, lát nữa kêu ra tiếng thì cũng đừng oán ta."
 
Vi Nhiễm xấu hổ giận dữ, biết rõ mình căn bản chống lại được nam nhân này. Nếu ở chỗ này làm chuyện đó, không cẩn thận kêu ra tiếng. . . Vậy sau này nàng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?
 
Nàng ghé vào bên tai Tiêu Đạc, nhẹ nhàng lặp lại một lần. Tiêu Đạc nhịn không được ngậm lấy miệng nhỏ của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm khó nhịn, khát khô cổ, cao giọng nói: "Xa phu, hồi phủ!"
 
Xe ngựa dừng ở trước cửa Tiêu phủ, Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm xuống. Cả người nàng đều bị quấn ở trong áo choàng của hắn, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ đỏ thấu. Y phục của nàng loạn thất bát tao, thắt lưng cũng rơi xuống, tiểu y thì không thấy, vừa rồi vì không gọi ra, ngón tay bị cắn đến đau.
 
Tiêu Đạc ôm nàng đi thẳng về chỗ ở, bước chân nhanh đến mức tựa như đang chạy. Đến trong phòng, liền "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, để nàng lên trên bệ cửa, nâng một cái chân lên, trực tiếp tiến vào.

 
Vi Nhiễm cảm thấy khát vọng được lấp đầy, thoải mái kêu một tiếng, vịn đầu vai của hắn, cùng hắn môi lưỡi triền miên.
 
Một lần xong chuyện, Tiêu Đạc ôm nàng trở về trên giường, hôn từ đầu đến chân. Nàng run rẩy, toàn thân nổi lên một tầng màu hồng thật mỏng, đổ mồ hôi lâm ly. Tiêu Đạc nằm ngửa, ôm nàng nằm sấp lên bụng mình, vuốt ve eo của nàng, dỗ dành nàng ngồi lên, giọng nói cũng khàn khàn: "Tiểu tâm can, tự nàng động đi."
 
Vi Nhiễm chống hai tay lên lồng ngực khỏe mạnh của hắn, đầu cúi thấp xuống, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, tiếng nói cũng run lên: "Nhưng ta. . . Ta không biết."
 
"Từ trên xuống dưới, tìm nơi khiến mình thoải mái, hử?" Tiêu Đạc đưa tay, vén mái tóc đen rủ xuống trên mặt nàng, ôm lấy gương mặt của nàng, nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt mang theo động viên.
 
Vi Nhiễm cắn răng một cái, ngồi xuống, hai người đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ.
 
Vi Nhiễm vốn mẫn cảm, làm sao chịu được kích thích thế này, nhúc nhích không được mấy cái thì bóp lấy cánh tay Tiêu Đạc, tê liệt ngã xuống trên người hắn. Tiêu Đạc thở hổn hển, vừa hôn nàng vừa xoay người nàng đè lại, nặng nề đi vào.
 
Quỳnh tương ngọc lộ, đổ xuống chảy ra.
 
Hoan ái qua đi, bên trong màn là loại tĩnh mịch bình yên. Tiêu Đạc dỗ dành người trong ngực ngủ, nàng gối lên ngực của hắn, cánh tay còn treo ở trên cổ hắn, đây là tư thế ỷ lại cực kỳ thân mật. Nam nhân nhịn không được nhếch miệng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng.
 
Lông mi dày đặc cong lên vừa mới bắt đầu còn hơi rung động nhẹ, giống chú bướm nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ cánh. Sau đó lẳng lặng đậu ở chỗ đó, dịu dàng in hai chiếc bóng tuyệt đẹp lên gương mặt trắng nõn như tuyết.
 
Hắn mê luyến nữ nhân này như thế, thân thể của nàng, mùi hương của nàng, thậm chí là tiếng kêu của nàng, dễ dàng bắt hắn làm tù binh. Hắn chỉ muốn tiến vào nàng, điên cuồng chiếm hữu, sau đó khảm nàng vào trong xương máu, cũng không muốn nhìn những nữ nhân khác một chút nào nữa. Đừng nói thế gian này không có nữ nhân nào đẹp hơn nàng, cho dù có, trong mắt hắn cũng chẳng phải là cái gì.
 
Hắn không tự giác nắm chặt cánh tay, ôm nàng thật chặt, dường như vật nhỏ không thoải mái, 'ưm' một tiếng, hắn mới thả lỏng lực tay ra một chút. Nàng hơi ngẩng đầu lên, hơi thở như lan phả lên cổ hắn, tinh tế mềm mềm, hắn lại nhịn không được cúi đầu hôn nàng.
 
Hắn nghĩ, hắn yêu nữ nhân này. Loại tình yêu này không dựa trên lòng biết ơn, không dựa trên sự bất bình đẳng về địa vị mà sinh ra tình cảm không bình thường. Mà là tình yêu chân chính của một nam nhân với một nữ nhân.
 
Nàng gả cho hắn đến bây giờ, ngoại trừ chủ động mở miệng muốn hắn bảo vệ Cửu Lê ra thì chưa từng muốn một thứ đồ gì cho riêng mình. Nếu như nàng mở miệng nói muốn, bất kể là thứ gì trên thế gian này, hắn đều sẽ kiếm cho nàng.