Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 118




Sau mấy ngày đi đường, bọn người Tiêu Đạc vừa đến được Kinh Thành, đi đến tân Vương phủ thay quần áo khác, còn không kịp nhìn kỹ hoàn cảnh của Vương phủ thì trực tiếp tiến cung diện thánh.

Vương thị gan lớn một chút, Vi Nhiễm để bà ôm Tiêu Thần cùng tiến cung, những người còn lại thì ở trong phủ nghỉ ngơi trước.

Trên xe ngựa đến cung thành, Vi Nhiễm mặc triều phục của mệnh phụ, hơi cúi thấp đầu, không nói lời nào. Tiêu Đạc cười nói: "Yêu Yêu, nàng đang khẩn trương hả?"

Vi Nhiễm lườm hắn một cái, trong lòng bàn tay quả thật đều là mồ hôi. Đây cũng không phải nàng lần đầu tiên vào cung, trong cung cũng đều là người cũ. Nhưng nàng đột nhiên thay đổi thân phận, vẫn còn có chút chưa quen. Nàng là chính thê của Tiêu Đạc, lẽ ra tiến phong làm phi. Nhưng nàng cũng không dám chắc chắn, dù sao xuất thân còn ở đó. Lúc trước Tiêu Đạc vẫn chỉ là một Quân sử, nàng không cần đón nhận ánh mắt soi mói của đám người, qua lại với người khác cũng chỉ cầu thư thái thoải mái.

Nhưng bây giờ suy cho cùng đã không giống trước, xuất thân của nàng không cao, vốn đã bị người nghị luận, hơn nữa sau này mỗi lời nói cử động đều đại biểu cho Tấn vương và Tấn vương phủ, sợ có chỗ nào thất lễ. Trong kinh có rất nhiều quý nhân, sau này cũng không tránh được phải tiếp xúc với quý phụ nhân và thiên kim tiểu thư. Nàng tự nhận trước mắt vẫn không có cách nào để hòa nhập vào cái vòng tròn này, hôm nay tiến cung chẳng qua là mới bắt đầu.

Tiêu Đạc nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của nàng cẩn thận vuốt ve, trên mặt tươi cười: "Trước kia như thế nào thì sau này cứ như thế ấy. Địa vị hôm nay ta cho nàng chính là để nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên cạnh ta. Vì thế không cần phải căng thẳng, cũng không cần sợ hãi."

Vi Nhiễm khẽ kéo lấy ống tay áo của Tiêu Đạc, nghiêm túc nhìn hắn: "Phu quân, sau này bên người chàng sẽ còn có những người khác đứng cạnh sao?"

Tiêu Đạc không hiểu: "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"

Vi Nhiễm hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên không dám tiếp tục cái đề tài này nữa. Cho dù hôm nay hắn nói sẽ không nhưng chuyện tương lai ai có thể nói chắc được chứ. Trong tiềm thức Vi Nhiễm không quá tin tưởng vào tình cảm thiên trường địa cửu, giờ phút này Tiêu Đạc có thể đối xử với nàng như thế, nàng đã cảm thấy may mắn rồi.

Tiêu Đạc giơ tay nhéo nhéo gương mặt non mềm như con nít của nàng, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói ra: "Ngươi cái gì cũng tốt như chỉ thích suy nghĩ lung tung. Chớ nói hiện giờ bên người ta không có một cái nào nữ nhân, ngay cả một con muỗi cái cũng không có mà nàng đã bắt đầu buồn lo vô cớ. Nếu thật sự có người khác thì không phải nàng sẽ liều mạng với ta à?"

Vi Nhiễm mất hứng véo cánh tay của Tiêu Đạc xuống, nhỏ giọng nói: "Ta mới sẽ không liều mạng. Nếu chàng thích người khác thì ta nhường vị trí chính thê lại là được rồi."

Tiêu Đạc thuận thế ôm nàng vào trong ngực hôn môi: "Không có người nào sẽ đoạt vị trí của nàng có. Thỉnh thoảng ta lại nghĩ, hi vọng có thể chết trước nàng. Nàng sợ tối lại bất cẩn, ta đi trước dò đường cho nàng, sau đó lại chờ nàng... Ta không dám tưởng tượng, nếu như nàng chết trước ta thì ta phải làm sao sống tiếp đây."

Vi Nhiễm đưa tay gắt gao che kín miệng của Tiêu Đạc, liên tục phi[1] ba tiếng: "Nói hươu nói vượn, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi!"

[1]Phi (呸): Tiếng nhổ vật gì trong miệng ra. Nhổ phì ra.

Tiêu Đạc cong cong đôi mắt, không nói thêm gì nữa.

Bên ngoài cửa cung, cấm quân trông thấy Tiêu Đạc, đồng thanh hô: "Cung nghênh Tấn Vương hồi Kinh!" Trong bọn họ có người là bộ hạ cũ của Thiên Hùng quân, vừa thấy Tiêu Đạc đã nhận ra ngay.

Vi Nhiễm không có đội vi mũ, lẳng lặng đứng ở sau lưng Tiêu Đạc, những những binh sĩ cấm quân kia không dám nhìn lộ liễu, chỉ len lén đánh giá. Trước kia lúc ở Nghiệp Đô đã nghe nói Quân sử phu nhân là một tuyệt đại giai nhân, Quân sử lại giấu diếm không để cho người ta trông thấy. Bây giờ vừa thấy, mỹ nhân với dáng người yểu điệu, khí chất tuyệt trần, dung mạo lại càng xuất chúng. Mặc dù đã từng sinh hài tử nhưng vẫn rực rỡ như thiếu nữ. Khóe miệng nàng mang theo nụ cười yếu ớt, tựa như tiên tử trong thiên cung dịu dàng quan sát chúng sinh, làm cho lòng người say mê.

Chờ Tiêu Đạc mang theo Vi Nhiễm đi qua, những binh lính kia còn chưa đã ngứa, nhỏ giọng tụ tập cùng một chỗ bàn luận.

Vi Nhiễm vào cung một lần nữa, cảm giác so với lần đầu tiên vào tòa cung điện này hoàn toàn khác biệt. Mặc dù những tòa cung vũ lầu các kia cũng không thay đổi bao nhiêu, thậm chí cũng không lộng lẫy bằng Tuyên Hoa uyển của Thục quốc, nhưng bởi vì chủ nhân cai trị đất nước biến thành người Tiêu gia, nói thế nào cũng có nhiều thêm một chút cảm giác thân thiết.

Tiêu Nghị đang ở Tư Đức điện nhìn địa đồ Đại Chu xuất thần, nghe thấy thái giám bẩm báo Tiêu Đạc cầu kiến, mới đầu tưởng mình nghe lầm, nhưng cho đến khi thái giám nói lại một lần nữa, mới hoàn hồn tuyên bọn Tiêu Đạc đi vào.

Tiêu Đạc và Vi Nhiễm quỳ gối trên điện, hành lễ với Tiêu Nghị, trên mặt của Tiêu Nghị không thấy vẻ vui mừng gì, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp rơi trên người hài tử Vương thị đang ôm trong tay. Hài tử đội chiếc mũ hổ ông tặng, kháu khỉnh bụ bẫm, một đôi đen như diệu thạch[2], long lanh có thần, cũng đang quan sát ông một cách tò mò.

[2]Diệu thạch: tên tiếng anh là Obsidian, là một loại đá núi lửa và thường có màu đen.

Rất nhiều năm rồi, Tiêu gia không có thêm một người con trai nào. Lúc Tiêu Thành Chương ra đời, Tiêu Nghị bề bộn nhiều việc nam chinh bắc chiến, tất nhiên cũng không có cơ hội nhìn thật kỹ đứa con ruột duy nhất lớn lên từng ngày như thế nào, trong lòng của ông ít nhiều cũng cảm thấy có chút mắc nợ.

Tiêu Nghị ra lệnh cho tất cả mấy người trên điện đứng lên, đầu tiên khẽ gật đầu với Tiêu Đạc, sau đó nói với Vương thị: "Ôm hài tử đến cho trẫm nhìn một chút."

Vương thị không dám, sợ hãi nhìn Vi Nhiễm một cái, thấy Vi Nhiễm gật đầu, bà mới cẩn thận từng li từng tí tiến lên, sợ Hoàng đế ôm hài tử không được còn dùng tay đỡ hờ. Tiêu Nghị quả thật chưa từng ôm hài tử, lúc còn trẻ thì không có thời gian, cảm thấy nam hài tử được ôm nhiều sau này lớn lên rất có thể không có tiền đồ. Thế nhưng đến trên người tôn tử, ý nghĩ lại hoàn toàn thay đổi, yêu thích giống như bảo bối, còn hỏi Vương thị mình ôm đúng hay không, hoàn toàn ném nhi tử và nhi tức sang một bên.

Tiêu Thần không sợ người lạ, mỗi ngày đều phải được mấy người chuyền tay nhau ôm nựng, cho nên đối với Tiêu Nghị cũng như quen thuộc.

Nó bị Hoàng đế gia gia ôm vào trong ngực, tay tò mò cào cào y phục của ông, cảm thấy không có gì vui, lại bắt chòm râu xám đen lẫn lộn kia. Râu của Hoàng đế giống như sợi râu của lão hổ, há có thể dễ dàng để cho người khác cầm nắm? Vi Nhiễm vội vàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng Tiêu Nghị lại phất tay, vẻ mặt đôn hậu nhìn Tiêu Thần: "Để nó cầm, để nó cầm! Diện mạo của đứa bé này thật là anh tuấn."

Vương thị liền thuận miệng nói ra: "Đúng đó ạ, nô tỳ nhìn mặt mũi của ngài ấy và Hoàng Thượng cũng giống nhau đến mấy phần."

Tiêu Nghị vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, nắm lấy tay của tôn nhi chơi đùa. Vương thị lại kịp phản ứng, chỉ muốn vả miệng mình. Tiểu Hoàng tôn và Hoàng đế cũng không có quan hệ máu mủ, bản thân miệng lưỡi vụng về, chỉ sợ là đã nói sai.

Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn nhũ mẫu lúng túng đứng ở nơi đó, không những không giận mà còn cười: "Ngươi chăm sóc hoàng tôn đã vất vả rồi, lát nữa đi lĩnh thưởng đi."

Vương thị mừng rỡ, quỳ lạy nói: "Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng!"

Vi Nhiễm nhìn Tiêu Nghị đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy ông già đi rất nhiều. Có lẽ hoàng vị thật sự không dễ ngồi, vốn là nam nhân tinh thần như rồng như hổ, nhưng bây giờ hai bên tóc mai đã mọc nhiều tóc trắng. Có lẽ đúng là vì cách một đời thì cực kỳ sủng ái, lúc Tiêu Nghị đối mặt với Tiêu Đạc, ông là một nghiêm phụ, sẽ không nhu hòa giống như bây giờ.

Tiêu Nghị cho Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đều ngồi xuống, ôm Tiêu Thần ở trên đầu gối chơi đùa. Tiêu Thần hiếu động, ghé vào bên trên long án, cố gắng với lấy bút đỏ ngự phê, Tiêu Nghị vội vàng đặt ra xa một chút: "Cái này con không thể cầm được, đến lúc đó lại biến thành mặt hề đó."

Tiêu Thần méo miệng, ủy khuất nhìn gia gia. Hắn trương này khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mọi việc đều thuận lợi, nam nữ già trẻ đều phải đầu hàng.

Quả nhiên, Tiêu Nghị cười một tiếng rồi cầm tất cả bút trên giá đưa cho nó chơi.

"Mẫu hậu con rất nhớ các con, chốc nữa Vi Nhiễm ôm Thần nhi đi Từ Nguyên cung ngồi một chút đi." Tiêu Nghị nhìn qua tôn nhi trong ngực, bình thản nói.

"Vâng ạ." Vi Nhiễm đáp một tiếng. Tiêu Nghị muốn đẩy nàng đi chỗ khác, một mình nói chuyện với Tiêu Đạc. Vừa khéo nàng phải hỏi Hoàng hậu chuyện khai yến một chút, vì thế vui vẻ đồng ý.

Sau một lát, Tiêu Nghị giao Tiêu Thần cho Vương thị ôm, tay run một chút, cố gắng ôm hài tử vững vàng. Vương thị cho rằng ông không quen nên cũng không có để ý.

Vi Nhiễm đứng lên nói: "Vậy thần tức xin cáo lui trước."

"Con không biết đường, trẫm sai thái giám đi phía trước dẫn con đi." Tiêu Nghị lại đem hoạn quan chiêu tiến đến, cẩn thận dặn dò một phen, hoạn quan liền lĩnh mệnh mang theo Vi Nhiễm đi.

Tiêu Đạc đưa mắt nhìn thê tử và nhi tử rời đi, thu hồi ánh mắt, nghe được Hoàng đế ngồi phía trên hỏi: "Con có biết vì sao ta không để Chu Tông Ngạn dẫn binh tiến công Bắc Hán?"

Tiêu Đạc liền vội vàng đứng lên, nhìn thấy Hoàng đế đã đổi sang vẻ mặt nghiêm túc giống như trước kia. Hắn đi lên trước nói ra: "Nhi thần nghĩ là thời cơ còn chưa chín mùi. Trước kia nhi thần cảm thấy thu phục Yên Vân, chỉ dựa vào một phần can đảm và quyết đoán, cộng thêm có binh là đủ rồi. Hiện giờ đích thân quản lý Thiền Châu mới hiểu được, chỉ có một phần quyết đoán thì còn thiếu rất nhiều. Nếu đất nước không mạnh thì không có hậu thuẫn kiên cố chèo chống Bắc phạt. Việc cấp bách hiện giờ là làm thế nào cho dân giàu, trở thành một cường quốc."

Tiêu Nghị gật nhẹ đầu tỏ ý tán đồng, nghĩ thầm mình quả nhiên không nhìn lầm người. Ý định quan trọng nhất khi để Tiêu Đạc ở Thiền Châu rốt cuộc cũng đã xuất hiện.

"Trẫm để cho con đảm nhiệm Khai Phong Phủ Doãn, không chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà con còn có thể làm rất nhiều chuyện." Tiêu Nghị thành thật nói. Đều đã đến nước này, ông đã bắt đầu trải đường cho Tiêu Đạc: "Người bên cạnh con trẫm chắc chắn sẽ không động vào, chính con ngẫm lại nên an bài như thế nào. Mấy vị đại thần trong triều như là Ngô Đạo Tế, Tống Diên Ác và Chu Tông Ngạn thì không cần phải nói, Trương Vĩnh Đức ở trong cấm quân vô mưu nhưng dũng mãnh, lại trung thành với hoàng thất, Lý Trọng Tiến là người trong nhà, Triệu Cửu Trọng và con giao tình không cạn. Còn đám người Vương Phần và Hồ Hoằng Nghĩa kia, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không thể động vào."

Tiêu Đạc run lên, ôm quyền nói: "Nhi thần hiểu rõ. Nhi thần hi vọng có thể phong Lý Diên Tư làm phán quan Khai Phong phủ, kiêm Hữu thập di giúp đỡ nhi thần. Phán quan vốn dĩ là Hàn Thông, tuy là di thần tiền triều nhưng là một người có năng lực, phụ hoàng có thể điều ông ấy gia nhập vào công bộ. Ngụy Tự giữ ở bên người nhi thần, về phần Chương Đức Uy, nhi thần hi vọng hắn có thể vào cấm quân cùng với Triệu Cửu Trọng."

Tiêu Nghị suy nghĩ một chút. Trong những người này, chỉ có Triệu Cửu Trọng là không hiểu tận gốc rễ được. Tiêu Đạc để Chương Đức Uy và Triệu Cửu Trọng ở cùng một chỗ, vừa là giám thị, vừa có thể thu phục được Triệu Cửu Trọng để cho bản thân sử dụng thì càng tốt, bèn đáp: "Đều theo ý con, ngày mai trẫm sẽ ban ý chỉ."

Tiêu Đạc không nghĩ tới Tiêu Nghị đã suy tính nhiều như vậy, tâm phúc được cất nhắc cơ bản đều là người cũ của Nghiệp Đô, hắn dùng cũng không lo lắng nhiều. Còn Vương Phần và Hồ Hoằng Nghĩa, bởi vì vốn đang nhậm chức không phải bộ ngành quá quan trọng, cho nên dù muốn dùng thế lực chèn ép mình cũng không phải dễ dàng như vậy. Với lại Hồ Hoằng Nghĩa không có chức vụ Tiết Độ Sứ, cho dù vốn dĩ ở địa phương còn có chút lực ảnh hưởng nhưng theo thời gian cũng sẽ dần dần bị tiêu tan.

"Con dự định phong Thần nhi là thế tử à?" Tiêu Nghị lại hỏi.

Ngược lại, Tiêu Đạc tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, được Tiêu Nghị nhắc nhở thì đáp: "Nhi thần đúng là có quyết định này, nhưng vốn muốn đợi nó lớn hơn một chút..."

"Con không có nữ quyến khác trong phủ, Vi Nhiễm xuất thân lại không cao, điều này đối với Hoàng gia và Kinh Thành là tối kỵ. Con sớm định ra danh phận cho Thần nhi một chút, chức vị Tấn vương phi này của Vi Nhiễm cũng có thể mẫu bằng tử quý, ngồi an ổn hơn một chút. Trẫm chỉ nhắc nhở, vẫn là chính con quyết định." Tiêu Nghị bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm nói.

Tiêu Đạc thật sự không có nghĩ đến mức này, thế là quả quyết nói ra: "Vậy ngày mai nhi thần sẽ dâng một quyển sổ gấp lên."

Tiêu Nghị nhẹ nhàng gật đầu, nói ra: "Trẫm còn có chút công vụ phải xử lý, con cũng đi chỗ mẫu hậu con đi."

Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghị một chút, vốn còn có ít lời muốn nói, dù sao hai cha con đã lâu không gặp, vừa thấy mặt vẫn đàm luận công sự. Thế nhưng là giờ phút này, Hoàng đế lại vùi đầu nhìn tấu chương, giống như đã không thèm để ý hắn đi hay ở.

Lúc trước ở Nghiệp Đô, hai cha con đã rất ít khi giao lưu, bây giờ do thân phận hạn chế, càng không cách nào nói chuyện thản nhiên.

Tiêu Đạc chỉ có thể hành lễ cáo lui.

Chờ sau khi Tiêu Đạc rời đi, Tiêu Nghị xanh mặt, hai tay giữ chặt mặt bàn, chỉ cảm thấy tứ chi tê liệt đau đớn, toàn thân run như cầy sấy. Phía sau lưng của ông đa ướt đẫm toàn bộ, mới vừa rồi là cố nén không có phát ra. Có lẽ thời gian ông trời cho ông cũng đã không còn nhiều nữa, nhưng ông còn có rất nhiều chuyện chưa làm.